Cảm tác sau khi
đọc bài “Mong manh quá tiếng: Bầm ơi!” của Nguyễn Văn Thùy.
Bầm
tôi – Ảnh minh họa.
|
Thời
gian tuồn tuột trôi xuôi
Để cho hai tiếng “Bầm ơi!”... xa dần
Sắp
vào quá khứ xa xăm
Mỗi làng, Bầm chỉ còn dăm ba người
Những
ai thế hệ sáu mươi
Thiêng liêng tiếng gọi suốt đời sắt son.
Gọi
“Bầm” nhưng chẳng xưng “Con”
Xưng “Em” mà vẫn vẹn tròn hiếu trung
Bây
giờ một tiếng gọi chung
Phải
chẳng cuộc sống đổi màu
Tiếng “Bầm” chẳng được đời sau ưa dùng
“Bầm ra ruộng cấy Bầm run”
Dáng Bầm tôi giữa mưa phùn chiều đông.
Bây
giờ còn cảnh ấy không?
Có! Nhưng... “Ơi Mẹ!” nên lòng bớt thương
Bầm
tôi... giờ chốn Tây phương
Mỗi khi nghĩ đến còn vương tiếng Bầm.
Trở
trời mưa rét lâm thâm
Vần thơ Tố Hữu âm thầm vọng lên
Niềm
thương nhói ở trong tim
“Bầm ơi!” – Hai tiếng... biết tìm nơi đâu.
Phú Lạc Phố, 29-7-2017
NGUYỄN CHÍ ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét