Tôi viết bài thơ này từ một câu chuyện
có thật chính ở làng tôi, chính tôi chứng kiến. Một người vợ liệt sỹ nhận tiền trợ
cấp tuất hàng tháng và mẹ đã khóc khi nghe lời nói vô tình của người hàng xóm:
“Bà có tiền tiêu rồi sướng nhé!”. Giọt nước mắt đau xót của mẹ làm nhiều người
có mặt hôm đó khóc theo. Mẹ nghẹn ngào nức nở dù ngày tiễn chồng ra chiến trường
mẹ nén lòng chẳng dám khóc (sợ nước mắt làm mềm lòng người ra trận). Ngày nhận
giấy báo tử của chồng mẹ không dám khóc trước mặt những đứa con thơ dại, thương
con sớm không còn cha.
Tặng mẹ – người
vợ liệt sỹ.
Người
mẹ già bàn tay run run…
Cầm
số tiền mẹ từng cầm hàng tháng
Mấy
chục năm rồi lệ thường như trăng sáng
Mỗi
lần cầm tiền, lại thêm một nếp nhăn…
Người
mẹ già ánh mắt rưng rưng
Mỗi
lần nhận tiền mẹ cười cùng thiên hạ
Kể
từ ngày chiến tranh chồng mẹ ngã
Đời
đi qua như giòng nước sông dài
Bến
và thuyền chia nhau từ thuở ấy
Cỏ
đã xanh nấm mồ xưa còn mãi
Lạnh
đông về ai có biết chăng ai…?
Hôm
nay đây ở cạnh nhà tôi
Chỉ
một câu vô tình của người hàng xóm
“Bà
có tiền tiêu rồi sướng nhé!” – Mẹ khóc!
Giọt
nước mắt chỉ đủ nhòe đôi mắt.
Nước
mắt không lấp đầy những hố nhăn sâu
Ai
biết rằng từ ấy thâu những đêm thâu
Nước
mắt mẹ thấm vào từng chiếc lá
Nước
mắt mẹ chiết qua từng kẽ đá.
Xương
máu đồng tiền ai muốn gì đâu?
Tôi
đứng bên cạnh mẹ từ lâu
Mẹ
vẫn khóc và tôi cũng khóc
Đâu
trách người – một câu nói vô tình…
Mẹ
vẫn cầm trong tay tiền Liệt sỹ
Dù
ít nhiều ai có oán gì đâu
Đau
nỗi đau đồng loại chẳng mong cầu
Nhạt
nhòa mắt mẹ nắng hàng cau chiều về!
TRẦN HOÀI THẮM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét