Hôm về quê giỗ cha tôi
Một
mình con đứng bồi hồi nhớ cha
Bâng khuâng nước mắt nhạt nhòa
Nhìn
lên tấm ảnh của cha năm nào.
Ngày xưa cha sống thanh cao
Nhà
mình nghèo lắm, ăn đao qua ngày
Mẹ cha thân thể hao gầy
Những hôm giá rét mưa rơi
Ngoài
đồng cha vẫn áo tơi đi cày
Cồn cào bụng đói run tay
Tối
về cha vẫn bát đầy... khoai lang...
Bảo rằng: “Tao thích khoai hơn...!”
Cơm
nhường cho vợ, phần con... ấm lòng
Ngoài đồng công việc vừa xong
Về
nhà cha lại chân trong chân ngoài.
Quét sân, gánh nước, rửa khoai
Nấu
nồi cám lợn, chăn vài con ngan,...
Nhớ cha... nước mắt chứa chan
Năm
xưa nghèo đói, con còn nhỏ nhoi.
Làng quê ngày ấy đâu rồi
Mẩu
khoai, keng sắn, cuộc đời vẫn vui
Chúng con nhớ lắm cha ơi
Nhớ
ngô nướng sém, nhớ trời mưa giông...
Đêm đông gió rét căm căm
Cha
nhường cho mẹ tấm chăn cuối cùng
Cho con chiếc áo nâu sồng
Còn
cha mặc chiếc áo bông rách sờn.
Chúng con dần cũng lớn khôn
Cha
vui vì có đàn con nên người
Cha yên tâm nhé... cha ơi!
Suối
vàng cha mẹ tiếp đời bình an...
Niềm vui đang đến ngập tràn
Cháu
con - nội ngoại - an khang - vẹn tròn...
TRẦN TRỌNG (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét