“Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ phải yêu lấy Thầy”
Cái nghề cao quý bấy nay
Bỗng
dưng cải cách đổi thay... lạ kỳ
Tương lai rồi sẽ là gì?
Một
khi bát gạo, một khi đồng tiền?
Sách xưa vật báu “thánh hiền”
Giờ
thay hoài hủy, triền miên... lòng vòng
Khóa này bộ trưởng vừa xong
Hỏi Dân? Dân chán chẳng buồn...
Các
con chữ cũng vô hồn... chênh chao
Phụ huynh học mãi không vào
Mẹ
cha không hiểu, cách nào dạy con?
“Còn trời còn nước còn non”
Vẫn
còn cải cách, vẫn còn... quanh co
Khổ dân chuyện chẳng ai lo
Cứ
lên mặc định trời cho quyền mình.
Ai hay thống khổ dân tình
Họ
rơi vào cảnh chúng sinh... lỗi mùa
Đầu trần chân đất nắng mưa
Nuôi
con học mãi vẫn chưa thành nghề.
Học xong con giã biệt quê
Tấm
bằng dấu nhẹm, làm nghề... công nhân
Kiếm tiền trang trải nuôi thân
Ước
mơ xưa cũng héo dần còn đâu?
Thừa thầy, thiếu thợ... từ lâu
Cái
nghề nghĩa nặng ân sâu... sẽ gì?
Hình như theo cánh thiên di
Nay
thầy, mai thợ... ở, đi... chuyện thường.
Trẻ ơi! Ta nghĩ mà thương
Buồn
lòng con trước chặng đường mai sau
Nghề Thầy có nghĩa gì đâu
“Hợp
đồng Thầy” nặng nỗi đau nước nhà!
Thầy xưa còn mãi trong ta
Nay
Thầy... hình bóng nhạt nhòa trong con
Khi nghề manh áo bát cơm
Lo
mình chưa nổi hỏi còn lo ai?
Tưởng rằng giáo dục thái lai
Ai
dè trượt mãi, trượt hoài... Về đâu?
“Cứu trợ Thầy” nghĩ mà đau
Ta
chờ nghe tiếp hồi về sau thế nào?
LAN LÊ (Việt Trì, Phú Thọ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét