Nghiêng
nghiêng cây khế bờ ao
Ngắm nhìn khế ngọt... nhớ sao quê mình!
Quê
hương thắm đượm nghĩa tình
Là ngôi nhà nhỏ, bóng hình mẹ cha.
Quê
hương, dù có đi xa
Cũng không quên được cơm cà... Mẹ ơi!
Xa
quê quá nửa cuộc đời
Không
nguôi nhớ mẹ thương cha
Nhớ anh, nhớ chị cùng là nhớ em...
Nhớ
sao giọt nắng bên thềm
Nhớ cơm bữa tối êm đềm bên nhau.
Cảm
ơn lời nói ngọt ngào
Ngọt hơn cả khế bờ ao nhà mình
Quê
hương là nghĩa là tình
Là chùm khế ngọt lung linh mặn mà.
Bao
năm mình đã đi xa
Nhớ cây khế ngọt ao nhà mình đây
Khôn
nguôi kỷ niệm đong đầy
Quê hương xa cách tháng ngày không quên.
Dù
ta đi khắp mọi miền
Dù cho mái tóc đen huyền bớt xanh
Mắt
xinh đã hết long lanh
Bờ ao, khế vẫn rung rinh ngọt ngào.
Bây
giờ đã bạc mái đầu
Mẹ cha khuất núi từ lâu rồi mà
Anh
em mỗi đứa một nhà
Ông bà, con cháu, thông gia cả rồi...
Thoảng
lòng vẫn cứ bồi hồi
Nhìn cây khế ngọt nhớ nơi sinh thành...
TRẦN TRỌNG (Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét