Thứ Năm, 31 tháng 5, 2018

Chùm xướng họa: VỊNH BỘ ẤM CHÉN



Bài xướng:
Vịnh bộ ấm chén

Tình nghĩa keo sơn mãi đậm đà
Vốn yêu nước bỏng lại chung nhà.
Một chàng công tử gồng vai gánh
Bốn nữ yêu kiều ngửa bụng thoa.
Vị đượm tươi cười mời bạn hữu
Hương nồng niềm nở đãi người xa.

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

Tình Cương quê mình

Đường làng Chế Nhuệ ngày nay.

      Quê mình trai đẹp gái xinh
Hanh Cù, Chế Nhuệ trung trinh vẹn tròn
      Tang Châu, Phiên Quận hai thôn
Tre nghiêng soi bóng bên dòng Thao giang
      Cọ xòe ô dưới nắng vàng
Xóm Chùa, Xóm Đõ, Xóm Đàng tươi vui

Khoảng trời quê


      Chiều hè trên cánh đồng làng
Lăn tăn sóng gợn ánh vàng xôn xao.
      Hương thơm bông lúa ngạt ngào
Chắt chiu từ đất phả vào không gian.
      Nương theo ngọn gió tỏa lan
Bổng trầm xao động điệu Xoan, câu vè

Qua bến phà Tình Cương



      Sông Thao qua bến Tình Cương
Ngắm sông lại thấy nhớ thương quê nhà.
      Thời gian dẫu có phôi pha
Xa quê mãi nhớ bến phà sông quê.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Thục năng sinh xảo – 熟能生巧

Câu thành ngữ trong tiếng Trung “熟能生巧” (Thục năng sinh xảo – shú néng shēng qiǎo) theo nghĩa bề mặt là thực hành thành tựu kỹ năng. Câu thành ngữ này mô tả kỹ năng đến từ việc luyện tập chăm chỉ [tương tự với câu nói trong tiếng Việt là “trăm hay không bằng tay quen”].


Câu nói trên được ghi lại trong chương thứ 31 của tiểu thuyết “Kính hoa duyên” ( – Hoa trong gương), được viết năm 1827, bởi Lý Nhữ Trân (Li Ruzhen) dưới thời nhà Thanh (1644 – 1911).
Chuyện kể rằng, vào thời Bắc Tống (960 – 1127), có một cung thủ kỳ tài tên là Trần Nghiêu Tư (Chen Yaozi). Ông không bao giờ bắn trượt bất cứ mục tiêu nào, học trò của ông đã gọi ông với biệt danh “cung thủ thần tài”. Trần vô cùng tự hào về khả năng của mình, và tin rằng ông chính là người bắn cung điệu nghệ nhất trên đời.

Chùm xướng họa: DÁNG MẸ


Bài xướng:
     Dáng mẹ
(Giao cổ đối)

Càn qua lạnh lẽo bước ngang đường
Chống đỡ cơ hàn giữ mến thương.
Để giúp đầu xanh hoài thắm nghĩa
Và chăm trẻ dại mãi êm giường.
Gồng thân xác rã dìu con lớn
Hứng chịu cơn nghèo khỏa gió sương.

Nỗi niềm xa quê


Bao năm biền biệt chốn tha hương
Vọng tưởng hồn quê dạ xót thương.
Nhuộm trắng thời gian phơi tóc rụng
Trải mùi nhân thế thắm tơ vương.
Dặm ngàn cánh nhạn trông về cội
Dâu bể lòng mai ngóng gột sương.

Chủ Nhật, 20 tháng 5, 2018

Cổng ấy nhà tôi xưa...


      Cổng này đã mấy mươi năm
Trải bao mưa nắng thăng trầm nhà tôi
      Đã bao mùa lá vàng rơi
Chồi non lại nhú, mồng tơi Bố trồng.

      Bờ rào mướp đã trổ bông
Hoa vàng nhụy thắm bướm ong theo về
      Hoa xoan chúm chím chân quê
Cánh vương lên mái tóc thề em tôi.

Thứ Ba, 15 tháng 5, 2018

Nhớ Bầm!


      Quê mình thi viết về... Bầm
Con đang tìm tứ, chắp vần, họa thơ
      Trong tim ấp ủ niềm mơ
Gặp đây ánh mắt Bầm chờ đợi con.

      Bao năm hình cũ mãi còn
Dẫu cho mọi thứ héo mòn từ lâu
      Ắp đầy kỷ niệm in sâu
Tình xưa còn đó Bầm đâu có già.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Trở về trên bến sông Thao


      Trở về trên bến sông Thao
Lúa ngô xanh mướt, rì rào phất phơ
      Thật rồi mà ngỡ còn mơ
Bao năm vẫn cứ đợi chờ sông ơi!
      Thay phiên bên lở, bên bồi
Phù sa màu mỡ chia đôi thắm bờ
      Ngắm sông, lòng những thẫn thờ
Sông ơi! Cất hộ tuổi thơ đâu rồi?

Chủ Nhật, 13 tháng 5, 2018

Nhớ Bầm

Viết nhân “Ngày của Mẹ 13-5”


      Con xa Bầm đã mười năm
Nhưng trong giấc mộng, Bầm nằm tim đây!
      Dập dìu ký ức đong đầy
Mái tranh tường đất, xưa nay... Bầm chờ.
      Chờ con, chờ cháu,...  trông nhờ...
Mong trời mau sáng, bóng mờ trong sương.
      Nhường cơm, xẻ áo,... Bầm thương!
Mong con bay khắp bốn phương... nên người.

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2018

Đừng giận nữa, Vợ ơi...!


Nằm một mình, anh buồn lắm... Vợ ơi...!
Đêm khuya khoắt anh muốn ngồi bên Vợ!
Đắn đo mãi rồi lòng anh lại sợ,
Vợ bảo rằng: “Sao ông cứ đi thơ.
‘Thơ mình, vợ người’, ông mãi cứ vẩn vơ,
Coi vợ như cơm nguội, coi bồ như phở!
Thơ mình tưởng hay, nhưng thực ra rất dở,
Người ta khen, cũng chỉ động viên thôi,
Bây giờ ông còn nhớ gì đến tôi!”.

Nhớ về rừng cọ quê tôi

“Đẹp vô cùng Tổ quốc ta ơi,
Rừng cọ, đồi chè đồng xanh ngào ngạt…”


Câu thơ cũ làm ta hằng khao khát,
Về một miền quê bát ngát cọ xanh.
Nhớ ngày nào em vẫn cùng anh,
Lên rừng cọ bẻ lá cành làm nón.
Rồi hái quả về xóc om làm món,
Ăn no lòng, thay bữa sáng học trò.
Trời mưa to, có lá cọ thay ô,
Nhà dột nát, anh trèo lên lợp dặm.
Áo tơi Mẹ đi làm che mưa nắng,
Anh cũng quàng đi đánh dậm, chăn trâu…

Rừng cọ nay chặt gần hết còn đâu
Chỉ còn biết ghi trong đầu… nỗi nhớ!

Hà Nội, 07-5-2018
ĐỖ VĂN MỴ


Kỷ niệm Điện Biên càng nhớ Bác Văn


Bác họ Võ, nhưng lại lấy tên Văn,
Đời lãnh tụ, như thánh nhân, kiệt xuất.
Từng bươn trải khi cách mạng còn trong trứng nước,
Là người Thầy của bao lớp con em.
Là nhà chiến lược của chiến tranh nhân dân,
Là Anh Cả của toàn quân cách mạng.
Trí Bác sáng như Sao Khuê lấp lánh,
Tâm Bác trong hiền như ánh trăng rằm.

Anh sẽ đưa em về


Tháng Năm về, ánh nắng hồng roi rói,
Cây xanh tươi, cùng hoa trái xum xuê.
Ta ngất ngây, tình say đắm vụng về,
Lòng ao ước, đón em về quê nội.

Chẳng sợ nữa, gió rét mùa đông thổi,
Hết âu lo, mưa phùn lội đường quê.
Tay trong tay, anh dẫn lối em về,
Miền đất Mẹ, bên con đê cát bổi.

Cầu duyên


      Xuân nay mình đến Chùa Hà,
Cầu duyên, cầu phúc cho... bà với tôi.
      Sống chung mấy chục năm rồi,
Mà sao vẫn thấy như hồi mới quen.
      Đã không yêu, lại hay ghen,
Vợ chồng lắm lúc, nhiều phen nặng lời.

Nơi ấy một dòng sông!


Trăng mới lên soi mặt nước lung linh
Đây là đâu mà hữu tình đến vậy
Để lòng ta nhớ bến sông ngày ấy
Quảy đôi thùng múc cả ánh trăng khuya.

Sóng lao xao và gió vẫn thầm thì
Trên trời cao có vầng trăng sáng tỏ
Bờ vai mềm – Ơi em! Cô gái nhỏ
Với đôi thùng em gánh cả vầng trăng.

Tháng Tư quê tôi

Tặng Thanh Trúc


      Về quê vào giữa vụ chiêm
Nắng vàng rót mật khắp miền quê ta
      Sông nghiêng đón nước đổ ra
Lúa thì con gái hương xa ngọt ngào
      Một miền ký ức dâng trào
Dáng ai bước thấp, bước cao trên bờ

Thứ Hai, 7 tháng 5, 2018

Vọng tiếng hò kéo pháo

Kỷ niệm 64 năm giải phóng Điện Biên.



Còn vẳng đâu đây tiếng sấm ran
Điện Biên giải phóng trận khai màn.
Voi gầm khí thế vùi quân giặc
Pháo hét tưng bừng thoảng ngọn Ban.
Gian khổ chín năm đà kết thúc
Hòa bình thoáng chốc lại sang trang...

Thứ Tư, 2 tháng 5, 2018

Thoáng kỷ niệm xưa


Về quê ăn giỗ, dạo đường xưa...
Cổng cũ... đứng ngoài lúc giữa trưa.
Thấp thoáng giàn trầu bầm hứng nắng,
Hắt hiu nhà lá bố dầm mưa!
Chè xanh đậm giọt mồ hôi chát
Cọ đứng xòe ô gió mát đưa.