Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Thương Mẹ quê nghèo

Tặng mẹ của tôi và tất cả những người mẹ...


      Quê tôi một dải đất nghèo
Nắng thời đổ lửa, mưa đèo thêm ngâu
      Mùa này nước tự đẩu đâu
Suốt ngày rả rích làm rầu lòng ai...

      Trời mưa ướt cả lá khoai
Đường thôn ngập úng, ra ngoài phải bơi
      Mẹ xưa với chiếc áo tơi
Chằm bằng lá cọ một đời nắng mưa.

Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

Ký ức tuổi thơ


      Càng đi càng nhớ quê nhà
Phùm tương, chĩnh mắm, vại cà, hàng cau
      Múc tương giuộc nứa vục sâu
Đậy phùm bù hụp dãi dầu nắng mưa.

      Mẹ thường kể chuyện ngày xưa
Cơm quê chỉ lấy rau dưa làm đầu
      Tép đồng mắm ngẫu ngon lâu
Cà giòn, cơm dẻo, canh bầu, tôm dong

Nhớ con đường lầy lội


Đêm nghe lộp bộp nhớ ngày xưa
Đi học đường xa khổ cực thừa
Bụng đói ngô khoai thường cõng gạo 
Lòng đau cơm sắn vẫn thèm dưa.
Trung du xe đạp leo đồi dốc
Miền đất chân trần cõng nắng mưa 

Thứ Ba, 29 tháng 8, 2017

Xướng họa: THƯƠNG BẦM


Bài xướng:
Thương Mẹ

        Thân cò lặn lội để nuôi con
        Tất bật quanh năm đến mỏi mòn
        Nắng hạ phơi lưng cày cuối bãi
        Mưa đông cúi mặt cấy đầu thôn.
        Suốt đời vất vả không than vãn
        Trọn kiếp gian nan vẫn vẹn tròn
        Tần tảo sớm hôm vì cuộc sống
        Mẹ hiền, công đức sánh tầy non!

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Ngày xưa ơi!


      Tôi về lại tuổi ấu thơ
Đi tìm lại những giấc mơ thuở nào
      Xa xa bóng cọ nghiêng chao
Hoa sim tím ngát để xao xuyến lòng.

      Tôi về lại phố bên sông
Đâu con thuyền nhỏ bềnh bồng êm trôi
      Đâu ngôi nhà cũ của tôi
Bên ô cửa nhỏ Mẹ ngồi đan len...

Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2017

Về quê với Bầm!


      Bầm ơi! Miếng nuốt đầu đời
Là dòng sữa ngọt được cời từ tim
      Bầm ơi! Đôi mắt ngủ dim
Là Bầm nhè nhẹ ru chìm giấc con.

      Bầm ơi! Lá cọ trên non
Là do Bầm chặt sớm hôm che đầu
      Bầm ơi! Mưa nắng dãi dầu
Phong sương nào có quản đâu thân mình.

Bầm ơi... Bầm!


     Bầm ơi... Bầm! Dần dần mai một
     Lá vàng rơi, đột ngột Bầm theo
Bầm xưa quen mái tranh nghèo
Thời nay Ơi Mẹ!... Vắng teo Ơi Bầm!
     Mẹ hay Bầm, nhất tâm dưỡng cốt
     Đâu phải chăng mẫu mốt tình riêng
Bầm ơi, diễm phúc thiêng liêng
Ai ơi nhớ nhé chớ kiêng gọi bà!

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

Bình ảnh bằng thơ



Thợ điện làng

     Thợ điện làng nghêng ngang sửa điện
     Sao lại trèo tùy tiện thế kia
Cột tre mục gãy thìa lìa
Tử vong, thương tật là bia để đời...

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

Tiếng thu cưu


Nghe khắc khoải thu vàng nghìn năm trước
Gió băn khoăn tìm dỗ giấc hương chiều
Nhưng đâu đó cuốn trôi dòng sông nước
Đến nao lòng, những mảng sống cô liêu.

Cầu nhân nghĩa bắc ngang đời phiền trược
Dẫn khách qua hội nhập bước Chân Hiền
Những chuyến đò về xa con nước ngược
Tâm sáng bừng chiếu diệu đỉnh non thiêng.

Vu lan nhớ Bầm


Bầm tôi suốt cả cuộc đời
  Chắt chiu từng giọt mồ hôi đượm tình
Ngày xưa, Bầm khá đẹp xinh
  Quần nâu, áo vải, lung linh má hường,...

Xưa Bầm vất vả sớm hôm
  Nuôi em gánh cả giang sơn nhà chồng.
Tòng quân tiếng gọi non sông
  Các em khôn lớn bõ công tháng ngày.

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Tâm sự cùng Ngâu


Rơi! 
Rơi! 
Ngâu tiếp tục rơi
  Lệ tuôn nhũn đất, bạc trời hỡi em!
Thút tha thút thít tàn đêm
  Ngủ đi! Mai nữa khóc thêm Ngâu à!

Đoàn viên mừng tủi trao quà
  Cớ sao nức nở vỡ oà niềm đau
Nhân gian ai thích vậy đâu
  Khi buồn họ biết nén sầu vào tim.

Mùa Vu Lan về


Thời gian trôi lại sắp Rằm tháng Bảy
Để bao người có dịp nhớ Mẹ Cha
Dù ở gần hay mãi tận nơi xa
Rằm tháng Bảy có ai là không nhớ.

Bao năm không được gọi Bầm, gọi Bố
Bởi Người đã về với Tổ, với Tiên
Sống an nhiên trong thế giới người hiền
Thi thoảng trong mơ, Người về ẩn hiện.

Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017

Ai ru tôi


Ai ru
giấc ngủ
cho tôi
Bỏ đi mùa hạ bồi hồi sang thu
Nhớ... thì cóp nhặt lời ru
Để không lẫn tiếng chim “gù” ngọn cây
Ai đong
để được
vơi đầy
Đổ vào thu cả trời mây trắng đầu
Nhớ... rằng có tháng Bảy “ngâu”
Thì còn phải đợi bao lâu cũng chờ

Vu Lan nhớ Bầm


Tháng Bảy, đầu Thu tiết trời dịu nắng
Con ngồi nhớ lại cả quãng đời qua
Mới lên ba, con đã phải xa Cha
Bầm tần tảo nuôi con đà khôn lớn.

Hình bóng Bầm như cây đa lồng lộng,
Che chở cho con suốt cả cuộc đời.
Lời Bầm ru câu ca cũ… À ơi!...
Vẫn văng vẳng bên vành nôi rung động.

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Bắt cua


Tinh mơ đã vội ra đồng,
  Xắn tay, chân lội, chổng mông, moi bờ
Đâu là mà ếch, mà cua,
  Chớ ham lỗ nhẵn móc bừa... rắn hang.
Mỗi người chiếm một bờ ngang,
  Ai may bắt được nhiều chàng cua to.

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

Quê tôi – hạ huyện Cẩm Khê


Quê hương tôi một vùng hạ huyện
Có đồng xanh, núi thắm, sông to,
Có suối trong uốn khúc quanh co,
Có cây cỏ bốn mùa tươi tốt.

Từ Điêu Lương ngược lên Phú Lạc,
Qua Cát Trù, Hiền Đa, Tình Cương, 
Vào Chương Xá, Văn Khúc, Yên Dưỡng, Đồng Lương,
Đủ chín xã quây quần, ôm ấp.

Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2017

Máy bay bà già


Ngày xưa, đánh đuổi giặc Tây,
  Quê tôi chẳng ngán máy bay “bà già”
Nó tên là Đa-kô-ta
  Bay ì ạch, thấp la đà,... cũng “kinh”!
Hắn đi do thám tình hình,
  Mục tiêu phát hiện nó rình... báo ngay.

Những cánh đồng ngô


Nhớ sao những cánh đồng ngô,
  Bên bờ đê cũ gió đưa xạc xào.
Bãi ven sông, đất đồng cao,
  Ngô lên xanh tốt, thấm bao nghĩa tình.

Nhớ năm xưa, tuổi cha anh,
  Chống càn, ấn nấp đầu gành, bãi ngô,...
Đêm ngày mật phục, đánh vô,
  Làm cho giặc Pháp bất ngờ thua đau.

Thứ Năm, 17 tháng 8, 2017

Đình chùa quê ta

Chùa Phúc Khánh, xã Tình Cương ngày nay; Xưa là chùa làng Hanh Cù.

Ngày xưa làng xã quê tôi
  Làng nào cũng có mấy ngôi đình, chùa,
Đình làng, đình họ, miếu thờ,
  Bốn mùa cúng tế, mịt mờ khói hương.
Lòng người thánh thiện, yêu thương,
  Cùng nhau dựng, giữ quê hương xóm làng.

Hoài niệm về một con đê


Con đê đất cát, cỏ may
  Ghi bao kỷ niệm những ngày xưa xa.
Mặt đê phẳng mịn cát pha,
  Chơi ô, đánh đáo, cùng là thổi diêm.
Áo quần, mặt mũi lấm lem,
  Gái trai túm tụm, chẳng thèm phân chia.
Từ Điêu Lương đến Chủ Chè,
  Con đê hai bốn đã ghi sử vàng.

Thứ Tư, 16 tháng 8, 2017

Cây cọ quê tôi


Thuở còn cắt cỏ chăn trâu
  Chiếc ô lá cọ che đầu Bầm tôi
Bầm ngồi nhổ mạ, Bầm ơi!
  Xiên khoai nắng chiếu mồ hồi ướt đầm.

Ngọt ngào lá cọ bên Bầm
  Thảo thơm dịu mát âm thầm chở che
Nhớ sao một món quà quê
  Như dòng nước mát trưa hè nắng oi.

Anh thương binh hiền hậu

Tặng anh Đỗ Xuân Hòa – Thương binh thời chống Pháp.


Quê anh ở tận Bắc Ninh,
  Ra đi chiến đấu quên mình vì dân,
Bị thương trong trận chống càn,
  Chặn quân lính Pháp chiếm làng quê tôi.

Thương anh hiền hậu, đơn côi,
  Bố Bầm đã nhận “con nuôi” trong nhà.
Tính anh giản dị, thật thà,
  Chăm lo mọi việc đồng xa, ruộng gần.

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Ký ức tuổi thơ tôi


Kỷ niệm tuổi thơ, tôi chỉ còn nhớ rõ,
Từ trận càn của giặc Pháp hồi chín năm,
Chúng kéo quân lên từ Thanh Sơn – Đồn Vàng,
Pháo bắn đì đùng từ canh năm gà gáy.

Bầm tôi dậy lo nấu cơm, gánh quẩy,
Bố đi chống càn cùng du kích, dân quân.
Tôi lon ton chạy tất tả theo Bầm,
Qua cánh đồng vào ẩn trong Dũng Tiến.

Quê tôi ngày ấy, bây giờ

Đường làng Tang Châu bây giờ đã được bê tông hóa.

             Khi tôi ra đời, xã quê tôi mang tên Nhật Tiến,
             Tờ giấy khai sinh có con dấu in hình chữ triện,
             Màu mực xanh lam còn đậm đến bây giờ.
             Bên dòng sông Thao mùa nước ngập tràn bờ,
             Ruộng đất bao la, đàn cò bay thẳng cánh.
             Đồng Láng Chương đầy tôm cá và ốc cua béo đậm.
             Cùng gốc sắn, luống khoai đã nuôi tôi khôn lớn nên người.

Quê tôi đổi mới


Láng Chương gánh lúa oằn lưng
  Đi bừa từ lúc trăng lên ngang đầu
Be bờ tát nước mẻ gầu
  Giống thường “Chiêm tép – chiêm bầu” đem gieo.

Cuối mùa có được là bao 
  Bốn năm chục ký lấy đâu no lòng
Sắn khoai làm bạn theo cùng
  Năm dài, dài mãi quẩn vòng điêu linh.

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Thu yêu


Ngập ngừng nắng rớt bên thềm
  Cây thay sắc lá dấu niềm ưu tư
Ngoảnh đầu thoắt đã chớm thu 
  Se se sương lạnh vi vu gió luồn.

Cầm lòng không nổi lệ tuôn 
  Ngâu buồn ảm đạm thê lương... trắng mùa
Thoảng nghe trong gió chuông chùa
  Ngân nga, da diết báo mùa Vu Lan.

Mẹ là...


Mẹ là trầm bổng à ơi...
  Mẹ là Thánh, Phật, là Trời, là Tiên
Bao la tình Mẹ vô biên
  Sa vào lòng Mẹ nhập miền bồng lai
Ấm trong êm cả bên ngoài
  Là nguồn năng lượng nuôi hoài bão ta
Mẹ ươm giấc mộng nở hoa
  Để xây nên cả một tòa vàng son.