Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

Ký ức tuổi thơ


Cho tôi về nơi ấy tuổi thần tiên
Ngắt cánh hoa mua dịu dàng đến lạ 
Màu tím ơi! Ngọt ngào mong manh quá
Để cuối chân trời vẫn nhớ cánh hoa xưa.

Tuổi thơ ơi! Bao năm tháng trôi qua
Triền đê nghiêng chơi chọi gà trên cỏ 
Túi áo nâu non có người đã bỏ
Cỏ mật ngọt thơm đến tận bây giờ.

Đồng đội ơi!


Đồng đội tôi là bạn cùng trường,
Là bạn chung thôn, chung ngõ,
Là bạn cùng cơ quan, cùng khu phố,..
Chơi với nhau từ thuở thơ ngây.

Đồng đội tôi chung mt chiến hào
Chia nhau từng củ mỳ, ngụm nước,
Lá thư nhà chung nhau đọc thuộc
Hẹn ngày về gả em gái cho nhau.

Mong manh tiếng gọi: "Bầm ơi!"


Bầm ơi!
Sắp hết Bầm rồi!
Cháu con gọi Mẹ...
thay “đời” Bầm đây!
Quê Bầm xưa ấy,...
ngày nay
Đường bê tông lót gạch,
xây bờ rào
Mái tôn,..
mái ngói lên cao 
Mái tranh, lá cọ,...
ngày nào ở đâu
Ngày xưa nơm, dậm đồng sâu
Ngày nay điện sáng,...
đèn dầu châm hương

Thứ Bảy, 29 tháng 7, 2017

Đâu đây hai tiếng: "Bầm ơi!"

Cảm tác sau khi đọc bài “Mong manh quá tiếng: Bầm ơi!” của Nguyễn Văn Thùy.

Bầm tôiẢnh minh họa.

Thời gian tuồn tuột trôi xuôi
  Để cho hai tiếng “Bầm ơi!”... xa dần

Sắp vào quá khứ xa xăm
  Mỗi làng, Bầm chỉ còn dăm ba người
Những ai thế hệ sáu mươi
  Thiêng liêng tiếng gọi suốt đời sắt son.

Gọi “Bầm” nhưng chẳng xưng “Con”
  Xưng “Em” mà vẫn vẹn tròn hiếu trung
Bây giờ một tiếng gọi chung
  Nơi nào cũng “Mẹ” khắp cùng như nhau.

Thứ Sáu, 28 tháng 7, 2017

Mong manh quá tiếng: "Bầm ơi!"

Mỗi lần về quê lại thấy các bà Mẹ được gọi là Bầm thưa thớt dần đi, vắng dần các khuôn mặt thân quen trên đường quê nhà. Thế rồi, cái tiếng Bầm thân thương bao đời “đặc sản” của nhiều người Phú Thọ gọi người đẻ ra mình là Bầm như sắp hết thời, chắc chẳng còn bao xa nữa. Thời gian chắc cũng phủ lên cái tiếng Bầm đưa vào quá khứ xa xăm.

Bầm tôi – Ảnh minh họa.
Chẳng thể nào ngăn nổi trên đất Phú Thọ quê nhà cái tiếng của các con gọi người dứt ruột đẻ ra là “Mẹ ơi!” đầy da diết, thiêng liêng. Con gọi Mẹ thay cho tiếng Bầm, nó cứ đến từng nhà, từng đứa con như đương nhiên phải thế, bất kể ở phố thị hay ruộng đồng. Các con của con cũng chẳng truyền thống nữa đâu, cứ Mẹ của nó, nó gọi là Mẹ thôi. Nó thấy bố mẹ nó gọi Bầm là Bầm nó cũng không hiểu. Giảng giải thì nó ưu tiên không gọi bà nội, mà tíu tít gọi là “bà Bầm”. Thế cũng đủ làm Bầm cười vui, rơi cả hàm răng giả.

Làng tôi Hanh Cù...


Anh là ai? Chị là ai?
  Mà sao lại nhớ rất tài... làng tôi
Năm Bảy Mốt lũ cuốn trôi
  Mọi nhà sơ tán khắp nơi trong vùng...

Tình Cương, Chế Nhuệ, Gò Đình,...
  Khu đồi Ông Tụng... có mình có ta
Bao nhiêu năm tháng trôi qua
  Dòng sông bến nước... bài ca muôn đời.

Mẹ nhận tiền...

Tôi viết bài thơ này từ một câu chuyện có thật chính ở làng tôi, chính tôi chứng kiến. Một người vợ liệt sỹ nhận tiền trợ cấp tuất hàng tháng và mẹ đã khóc khi nghe lời nói vô tình của người hàng xóm: “Bà có tiền tiêu rồi sướng nhé!”. Giọt nước mắt đau xót của mẹ làm nhiều người có mặt hôm đó khóc theo. Mẹ nghẹn ngào nức nở dù ngày tiễn chồng ra chiến trường mẹ nén lòng chẳng dám khóc (sợ nước mắt làm mềm lòng người ra trận). Ngày nhận giấy báo tử của chồng mẹ không dám khóc trước mặt những đứa con thơ dại, thương con sớm không còn cha.

Tặng mẹ – người vợ liệt sỹ.


Người mẹ già bàn tay run run…
Cầm số tiền mẹ từng cầm hàng tháng
Mấy chục năm rồi lệ thường như trăng sáng
Mỗi lần cầm tiền, lại thêm một nếp nhăn…

Người mẹ già ánh mắt rưng rưng
Mỗi lần nhận tiền mẹ cười cùng thiên hạ
Kể từ ngày chiến tranh chồng mẹ ngã
Ai biết rằng lòng mẹ nói gì đây…?

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

Hai Bảy năm nay

Tặng những gia đình có ba thế hệ hy sinh vì Tổ quốc.


Sáng nay, con đến nghĩa trang
  Lặng người đứng ngắm hai hàng mộ bia
Mộ này ông,... bố chỗ kia
  Còn đây,... trước mặt là bia anh mình...

Cả ba thế hệ hy sinh
  Ba người đều nguyện trung trinh lời thề
Để rồi đi mãi không về
  Khiến ngôi nhà nhỏ chốn quê đượm buồn.

Gốc Hạnh Bồ Đề


    Về trú xứ, chung trà thiền vị
    Ánh nắng mai, hương liệu từ bi
Bên hiên chén ngọc, hoa quỳ
Sắc xanh, gốc hạnh bồ đề xinh tươi.

    Ươm thêm thắm nụ cười hỷ lạc
    Năng lượng từ bóng mát thiền môn
Thoảng trong gió nhẹ, cô thôn
Mái chùa chứa đủ linh hồn Việt Nam.

Thứ Tư, 26 tháng 7, 2017

Lời Bầm ru

Kính tặng các Mẹ Việt Nam anh hùng nhân ngày 27-7


Phú Thọ xưng Em gọi Bầm
  Đong đầy ký ức nhớ thầm tim tôi
Nín đi, ngủ nhé con ơi!
  Nôi tre kẽo kẹt nhịp lời Bầm ru
Thân cò lặn lội chiều thu
  Mò tôm bắt tép, chỉn chu lặng thầm
Chiến trường con rộn bước chân
  Bầm ru huyền thoại, ngoại xâm tan tành

Nước mắt...


Hết thời áo the khăn xếp
Cha đi làm đường cái quan
rồi được minh oan
Cha khóc
Đi làm, đi học
tờ lý lịch oái oăm
nước mắt Anh lặng thầm
ra đi chiến đấu

Tìm con...

Kính tặng Mẹ nhân ngày 27-7


Bao năm kết thúc chiến tranh 
  Vết thương sẹo đất đã lành từ lâu
Con còn nằm lại nơi đâu
  Rừng thiêng hay đáy biển sâu vô tình?

Quặn lòng đau kiếp ba sinh
  Con đi để mẹ một mình héo hon!
Hao gầy sầu chất thành non
  Cạn khô mắt lệ mỏi mòn trũng sâu.

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

Viếng nghĩa trang Trường Sơn

Thay nén tâm hương tri ân các anh hùng liệt sỹ.


Viếng nghĩa trang Trường Sơn
Cúi đầu như nén hương trước từng ngôi mộ
Chiến trường xưa hiện về bao gian khổ
Những mùa xuân ăn lá rau rừng…

Những cánh rừng xa đất mẹ các anh nằm
Hãy về đây bên mái đầu tóc bạc
Thắp nén tâm hương mà lòng đau thắt
Các anh ở đâu…
mà không gặp nghĩa trang này?

Thăm thành cổ Quảng Trị

Tri ân các anh hùng liệt sỹ đã anh dũng hy sinh cho Tổ quốc mãi trường tồn.


Tay nâng một nén tâm nhang
  Rưng rưng nước mắt hai hàng lệ rơi 
Dẫu chưa biết mặt, biết người
  Quê hương và cả những nơi anh nằm.

Nơi đây trên thảm cỏ xanh
  Đất thiêng thành cổ các anh giữ gìn
Năm xưa, tám mốt ngày đêm
  Các anh không tiếc máu xương diệt thù.

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

Tưởng nhớ


Bảy mươi năm ấy những người con
Dâng hiến tuổi xuân cho nước non
Xương máu hòa trong lòng đất mẹ
Hồn thiêng tô thắm dải giang sơn.
Hy sinh cho nước nhà tươi sáng 
Ngã xuống vì dân tộc đẹp hơn

Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

Nhớ người em gái đồng hương

Tặng hương hồn liệt sĩ Cơ yếu Nguyễn Thị Thấu.


Năm Sáu Bảy(*), trên mảnh đất Mê Linh
Nơi hai Vua Bà xây thành, đắp lũy,
Anh gặp em người cùng quê Đất Tổ,
Về cùng nhau học nghiệp vụ chuyên môn.

Anh nhớ mãi em, với khuôn mặt tròn,
Nước da trắng hồng, cùng đôi mắt sáng,
Nụ cười duyên luôn nở trên môi thắm,
Anh cứ ngắm hoài, làm em ngượng quay đi.

Thứ Tư, 19 tháng 7, 2017

Xướng họa: PHẬT TẠI TÂM


Bài xướng:
Phật tại Tâm

Cuộc sống đời thường đã khác xa
Hướng tâm niệm Phật A Di Đà
Chiều tà mõ điểm vang muôn nẻo
Sáng sớm chuông ngân thức mọi nhà 
Thượng điện bốn mùa ngời bóng nến
Hạ đài ngày tháng thoảng hương hoa
Chân thành hướng thiện, gieo nhân quả
Phật ngự trong lòng mỗi chúng ta.

Hồn quê


Đêm hoang hoải phía con đường đất đỏ
Thuở một thời mình hay nhắc tên nhau
Lúc bi đáo triền đê đầy cỏ dại
Mom sông Hồng là chỗ để thỏa thơi.
Có ai biết những phiêu linh “ấu trĩ”
Ước và mong của những đứa “rỗi nghề”
Và tôi bỗng... chợt ùa về nỗi nhớ
Cái quê nghèo... ấy quê Mẹ Tình Cương.

Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

Nghe tiếng chuông nhà thờ Yên Tập


Tháp chuông lừng lững giữa trời
  Giáo dân Yên Tập sáng ngời Đức Tin
Ngân nga thánh thót vang lên
  Con chiên đây đó, ngày đêm hướng về
Sáng lên giáo xứ miền quê
  Trăm năm bừng tỉnh cơn mê cuộc đời
An lành, bác ái,... muôn nơi
  Hướng về Thiên Chúa – Cõi Trời an vui

Hoa xoan quê mình


Hoa hồng, hoa cúc, hoa lan,...
  Sao tôi vẫn nhớ hoa xoan quê mình
Nhỏ nhoi, tim tím, xinh xinh
  Gió đưa thoang thoảng đượm tình làng quê.

Không sang như thể quế, hòe,...
  Không tươi rực vội nhạt nhòe phù dung
Cánh hoa nhỏ nhắn mông lung
  Tháng Ba ấm áp, gió tung tím trời.

Thảo thơm


Tình Cương một dải sông Hồng
  Phù sa bồi đắp ruộng đồng tốt tươi
Tình Cương đất ấy cùng người
  Ngàn đời chung thủy, vàng mười – chính kim
Xanh đồi quả cọ, cây sim
  Một thời rau cháo lần tìm quanh năm

Xướng họa: BẮT CUA


               Bài xướng:
Đang trưa

Ồm ộp đang trưa rõ mệt... đừ
Quê xưa vẫn nhắc mấy câu như
“Trai tài đánh dậm đùi đen kít
Gái đảm mò cua đít bóng lừ”.
Cứ bảo mềm chân không biết đạp?
Vội chê cứng gáy thật lâu nhừ!?

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

Xướng họa: MỜI BẠN THĂM QUÊ

Đồi cọ Cẩm Khê đong đầy kỷ niệm

Bài xướng:
Mời bạn

Quý bạn xin mời đến Cẩm Khê
Giao lưu, thăm thú khó ra về
Đề Kiều đốc xuất bình Tây Nhật
Quang Bích chỉ huy giữ phố quê.
Xoan ghẹo đặc trưng không muốn dứt
Bút Tre trường phái dễ đam mê
Chủ Chè, Vạn Thắng ngời trang sử
Cổ luật, tân văn rạng Cẩm Khê.

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017

Cụ Rắn đền Âu Cơ


Có tâm thì mới duy tâm
  Mấy ai hiểu được cõi âm thế nào
Cây đa vút tận trên cao
  Rắn thiêng trườn xuống đi vào... thắp hương
Đền Âu Cơ – đất Hiền Lương
  Ngày Rằm tháng Bảy, cụ thường về chơi
Về đây, cụ gặp được người
  Thật tâm, đức độ,... uốn đuôi thật hiền

Nhớ một kỳ thi

Nhớ mái trường nơi sơ tán những năm tháng chiến tranh, cách đây đã gần nửa thế kỷ.
Kỳ thi không thể nào quên, tháng 7 năm 1972.


      Có một kỳ thi chẳng nghe tiếng ve 
      Trang sách mở bồn chồn nơi sơ tán 
      Rừng xào xạc gió và chiến trường xa bom đạn 
      Sân trường xao xuyến chia xa...

      Có một kỳ thi nửa đêm giữa rừng già 
      Ánh sáng đèn dầu che chỉ bằng hạt đậu 
      Bao dòng chữ cháy trong đêm nung nấu 
      Những ước vọng của đời cháy bỏng trong ta.