Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Xướng họa: LÒNG NGƯỜI XA QUÊ

Bài xướng:
Lòng người xa quê

          Ai còn nhớ tới lũy tre làng
          Những tiếng ve ngân báo hạ sang
          Phượng đỏ từng chùm bao cửa trắng
          Rêu xanh mấy lớp phủ tường vàng
          Người đi viễn xứ đang sung sướng
          Kẻ ở gần quê vẫn bẽ bàng
          Lúc trước nếu không vì Nguyệt Lão
          Bây giờ đã chẳng phải đa mang.

                    HÀ MINH GIANG


Bài họa 1:
Nhớ quê

          Nhớ lắm hàng tre một góc làng
          Heo may nhè nhẹ báo thu sang
          Đầu thôn vẫn thắm màu hoa đỏ
          Cuối xóm vừa khô xác lá vàng
          Mộng cũ nồng nàn vui chẳng trọn
          Duyên nay hờ hững lệ dầm chan
          Xa quê cất bước lòng rưng rức
          Mang chút niềm thương gởi gió ngàn

                    PHONG LAN


Bài họa 2:
Trường làng

          Dẫu đến nơi đâu cũng nhớ làng
          Trường xưa bạn cũ mỗi hè sang
          Gió vờn lững thững đùa mây trắng
          Hoa nở rưng rưng gọi nắng vàng
          Bóng cũ bồi hồi quanh gốc phượng
          Hình xưa thơ thẩn dưới tàn bàng
          Khung trời kỷ niệm xa muôn dặm
          Mà lại như gần mãi quấn mang.

                    BTD


Bài họa 3:
Xa quê

          Từ buổi xa quê biệt xóm làng
          Đông về xuân tới lại hè sang
          Người đi xao xác vầng mây tím
          Kẻ đến nâng niu sắc lá vàng
          Ngày ấy ngôi trường bên nhánh lúa
          Giờ đây góc phố dưới cây bàng
          Con đường heo hút nơi xưa cũ
          Đọng lại trong lòng nỗi nhớ mang.

                    GIỌT SƯƠNG


Bài họa 4:
Nhớ quê

          Cây đa, bến nước, mái đình làng.
          Chái bếp nhà ai, mây chắn ngang.
          Tóc mẹ giờ đây thêm sợi bạc.
          Đời con sao cứ mãi lang thang.
          Trong lòng vương vấn bao nỗi nhớ
          Ngoài mặt ê chề lệ chứa chan
          Góc bể chân trời nơi viễn xứ
          Gởi niềm tâm sự đến mây ngàn.

                    HCNM


Bài họa 5:
Mẹ quê

          Hạ trắng miên man cả gió ngàn
          Thương về đất Mẹ lệ dầm chan
          Ra đi lên phố, đồng xanh thẳm
          Trở lại thăm quê, ruộng thẫm vàng.
          Tóc bạc phất phơ nơi cuối xóm
          Lưng còng bóng đổ tận đầu làng
          Cả đời vất vả vì con cháu
          Nghèo khổ nhưng mà vẫn thấy sang.

                    HOA BIỂN 

                    Theo:  phonglan76.blogtiengviet.net

Không có nhận xét nào: