Thứ Hai, 3 tháng 8, 2015

Nỗi nhớ thời bình...


Con ở đâu? Sao không về quê hương
Mẹ vẫn nhớ thương, mong chờ con sớm tối
Con cô đơn giữa bao la đồng nội
Rừng xanh rì rào thương nhớ khôn nguôi

Con đã đi qua máu lửa một thời
Sao lặng thinh đêm nay trên đồi vắng
Bình yên tưởng như là số phận
Tên ai bỏ quên giữa phố nắng nhạt màu

Thời bình chẳng còn nơm nớp lo âu
Chẳng sợ đạn bom, sống còn trong gang tấc
Bình yên hôm nay, người còn, kẻ mất...
Ai nhớ, ai quên ngày xưa ấy xa vời?!

Thời bình tưởng chẳng còn có nước mắt rơi
Tưởng chẳng còn đau vết thương xưa rỉ máu
Bia mộ phủ rêu, chữ hoen màu năm tháng
Bóng mẹ liêu xiêu nhóm bếp dưới chiều tà

Mẹ vẫn mỏi mòn khắc khoải nhắc con xa
Chờ một ngày mong manh con trở về mái ấm
Chiều nay sao nhớ con thăm thẳm
Khoét vào tim héo hon khoảng trống vô bờ...

Hòa bình rồi tưởng nước mắt đã khô
Vẫn khát khao ôm con như ngày con còn bé
Đất bao dung đón con yêu của mẹ
Thay mẹ ôm con vĩnh viễn vào lòng...

Bằng khen anh hùng, Tổ quốc ghi công
Xóa được đâu nỗi đau mình mẹ gánh
Căn nhà vắng con càng cô đơn hưu quạnh
Ước ao nhỏ nhoi con bỗng chốc trở về...

Berlin 03-6-2015
PHÙNG THỊ LÝ

Không có nhận xét nào: