Thứ Tư, 28 tháng 3, 2018

Quê hương trong tôi

Nhân dịp xã Tình Cương được công nhận danh hiệu NÔNG THÔN MỚI, xin trân trọng giới thiệu thơ của tác giả Trần Anh Nhì, người con Hanh Cù hiện sinh sống tại Việt Trì.


Mảnh đất sinh tôi ven dải sông Hồng
Mùa nắng mùa mưa xanh tươi đồng ruộng
Thuở mẹ cấy, cha cày, chúng tôi bọn trẻ
Ngày đùa đêm về ngon giấc bà ru
Tình Cương tạc vào miền nhớ!

Thời ông cha giặc Pháp phá làng
Thời chúng tôi bom rơi đạn Mỹ
Ai cũng đau, máu đào từng rỉ
Ngày tháng cần lao quên đi thù hận
Gắn vào cây lúa cây khoai
Trong tâm thức quê mình yêu lắm
Tình Cương, Chế Nhuệ, Hanh Cù,
Phiên Quận, Tăng Châu dải đất ân tình
Dòng khơi dòng – ngòi Me êm chảy
Cây cầu nỗi nhớ bao năm.

Ruộng đón phù sa từ trạm bơm về
Lúa bội mùa bát ngát đồng quê
Chiến tranh qua rồi vết thương đã xóa
Người Tình Cương tảo tần khuya sớm
Cuốc cày nương bãi tăng gia
Mấy mươi năm vạn ngàn thay đổi
Cha mẹ đi xa, con cháu sinh thành giữ đất 
Thượng tuần trăng – cánh vạc bay về 
Đê làng ngước mắt đếm sao
Đêm ngẫm thương nhọc nhằn vai mẹ
Và gánh còng lưng chị lưng cha
Đời sống cứ chắt chiu kham khổ
Chẳng bao giờ quên được Tình Cương
Nhớ thời chiến kẻng treo chòi gác
Chong ngày đêm canh giới kẻ thù
Tổ quốc gọi gái trai nhập ngũ
Giữ giang sơn hạnh phúc tình yêu
Đất cho lúa con người cho máu
Lời ta thề là cội rễ trung du.

Mùa cứ mùa Tình Cương quê mẹ
Cái nôi này cắt rốn chôn nhau
Mái ngói đỏ như những chùm hoa gạo
Giăng phủ đầy cả dải sông Thao
Thương cha ông dẫm mòn đá sỏi
Để đến ngày tự hỏi 
Đất rồng chầu đã vươn tới hồng hoa
Bia công trạng có hàng viện sỹ
Âu cũng từ cội rễ Tình Cương

Ta tri ân bao thế hệ anh hùng
Phần xương thịt thuộc về Tổ quốc
Cuộc đời ơi có thể nào hơn
Trên ve áo cũng hàng tướng tá
Khúc quân hành cho những cuộc trường chinh
Và còn những người con viễn xứ
Đã mang thêm kiến thức đỉnh cao
Bước nối bước mọi miền biên đảo
Sự sinh tồn quyết giữ bình yên
Thật kính yêu tình yêu thiên ngự
Trên đường dài xuyên suốt đời ta.

“Tình Cương: Đất và Người” thao thiết
Sỏi còn mềm hơn bất cứ hạt xôi
Tôi biết ơn cội nguồn như thế
Năm mươi năm nửa phần đời nhìn lại
Mới biết rằng trăm vạn tinh khôi
Đem gieo xuống bến ấy dòng trôi
Như ấp ủ mầm trồi vươn nhú
Một vùng xanh châu thổ sông Hồng
Sử sách ghi công đức cha ông
Từng vun đắp từng chôn vùi thù hận
Để đong đầy tình nghĩa yêu thương
Chuỗi huy hoàng dải đất ấy Tình Cương!

TRẦN ANH NHÌ

Không có nhận xét nào: