Thứ Bảy, 10 tháng 1, 2015

Tuổi bảy mươi


Ngoảnh đi nhìn lại thời gian
  Bảy mươi tuổi vẫn ngập tràn niềm vui
Qua bao năm tháng ngậm ngùi
  Cuộc đời lắm lúc ngọt bùi, đắng cay
Nhiều khi tự vấn thế này
  Sao mình cứ sống thẳng ngay quá chừng?
Sao không biết cúi cái lưng
  Biết quỳ cái gối, biết dùng cái phao?
Sao không biết nói ngọt ngào
  Biết nịnh ai đó, biết chào xun xoe?
Sao mình chỉ biết chẻ hoe
  Thẳng như ruột ngựa không e ngại gì?
Thôi đành vững bước mà đi
  Ai yêu ai ghét, thị phi mặc đời
Bây giờ đến tuổi bảy mươi
  Thấy mình giữ được là người thẳng ngay
Mặc cho gió thoảng mây bay
  Làm cây tùng nhỏ chẳng thay đổi màu
Thời gian còn có nhiều đâu
  Giữ cho nhân cách trước sau an lành
So ra về chức về danh
  Cùng trang lứa kém nhiều anh bạn hờ
Cuộc đời như một con đò
  Đi tìm hạnh phúc dành cho mọi người
Bây giờ vào tuổi bảy mươi
  Thấy mình có cả đất trời bao la
Sống bằng tư chất của ta
  Cứ thanh thản, chắc chắn là yên vui.

Hà Nội, tháng 01 năm 2015.
KIM QUỐC HOA

Không có nhận xét nào: