Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2018

Chùm thơ của Nguyễn Ngọc Chính



Hoa lan

      Chỉ là thân thảo nhỏ nhoi
Cánh hoa rạng rỡ sắc ngời bừng lên
      Diệu huyền hương sắc dịu thơm...
Lòng ai e ấp hương đem dâng đời!          


Sao trời

   Ai có một trái tim rạn vỡ
   Tan nát thành sao sáng bầu trời
   Những mảnh vụn lấp lánh không rơi
   Để không thể cho ai nhặt được
   Giữa đêm đen rọi đường đời
   Nên cứ ngời sáng mãi không thôi!


Chiều đông

     Có những giấc mơ hoang
     Tàn trong chiều đông giá
     Khuất đâu cuối chân trời
     Tia nắng vàng vương mãi!


Sống

Hãy sống ở với đời:
Dù cuộc đời bất hạnh
Hồn bơ vơ trong gió
Thinh không khoảng trời nào!

Hãy sống ở với đời:
Dẫu nỗi buồn sâu thẳm
Cùng ước mơ gẫy cánh
Trong giá lạnh nhân gian!

Hãy sống ở với đời:
Khi khoảng trời tan vỡ
Mắt ai nhòe đẫm lệ
Để tan tác lòng người!

Hãy sống ở với đời:
Từng mảnh trai lòng mẹ
Vụn giấy mồi côi rơi
Cô đơn chiều hoàng hôn!

Hãy sống ở với đời:
Khát vọng và tình yêu
Cuộc đời là rốn sống
Tình đời mãi thiết tha...


Phiêu diêu

      Phiêu diêu trong sáng, chiều đưa
Một ngày lãng đãng thương... mưa cồn cào
      Một đời sóng biển khát khao...
Thật gần mà thật chênh chao bến bờ
      Thương thay trời nắng trời mưa
Phiêu diêu một cõi... đường bừa lẻ loi
      Sương chiều bảng lảng giăng cời
Lòng người ấm áp, đường đời trung trinh!

NGUYỄN NGỌC CHÍNH (Hải Dương)

Không có nhận xét nào: