Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

Bất chợt hạ quê


Hạ riu ríu về trên ngọn đồng dao
Chiều mục đồng lao xao
tiếng nghé non lạc bầy gọi bạn
Ta cứ ngỡ đã mòn theo năm tháng
Vẫn nao lòng chiều chạm nốt ve ngân.

Bãi bồi bên sông quê qua bao năm
chừng như xa bỗng thấy rất gần
Trong chùm phượng đầu mùa rưng rức
Trong quay quắt xót lòng ngày cơ cực
Mẹ lần từng mụt khoai non.

Vết mòn trên lưng trâu xưa hạ rốp nắng giòn
Chở ta qua bến sông quê lấm lem
mùa phù sa lòng mẹ
Tiếng sáo diều ru giấc mơ thơ trẻ
Lắng vào bím tóc em.

Chiều nay hạ chạm môi mềm
Nhớ ngai ngái mùi rạ rơm ngày đốt đồng
                        ta và em hóa thành ngọn khói
Miền thơ réo gọi
Biết em giờ phương nao?

Tiếng ve ran gợi nhớ hôm nào
Tuổi thơ ơi, cánh phượng hồng ngày xưa
nay đỏ xanh đèn phố thị
Còn chăng chiều tri kỷ
Tiếng sáo diều hạ vắt vẻo đâu đây

SÔNG HƯƠNG

Không có nhận xét nào: