Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

Tự bạch

Tâm sự nhà giáo nghỉ hưu.


      Rằng ai cũng thế cả mà thôi
      Đến tuổi thì về riêng chi tôi
      Chỉ tiếc một điều rời bục giảng
      Mà chưa hết nợ với duyên đời!

      Có bữa nằm mơ giờ đứng lớp
      Như trời sao sáng tuổi thơ ngây
      Những đôi mắt biếc nhìn không chớp
      Bài giảng cũ mèm xấu hổ thay.

      Đêm nằm có bữa sao không ngủ
      Tóc đã bạc nhiều lại bạc thêm
      Thôi hãy tránh xa miền thế sự
      Lui về yên ả với thiên nhiên.

      Chỉ tiếc hành tinh không đủ chỗ
      Thương người khờ khạo sống trên mây
      Thôi thì cứ ở trên cao ấy
      Đừng xuống trần gian bụi lấm đầy.

      Ao ước đi nhiều khắp bốn cõi
      Tìm cho ra nhẽ chữ “Nhân” – Người
      Có khi chỉ chút tình nho nhỏ
      Cũng lượm thu về chẳng để rơi.

Vinh, 15-6-2004.
HUY PHƯƠNG

Không có nhận xét nào: