Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Rơm

       Tôi chưa từng đi tìm cho mình lý do rằng tại sao lại thích mùi vị ấy như thế, mùi của rơm rạ sau khi đã được tuốt hết những hạt lúa căng mẩy, nếu để vài ngày dưới trời sương, sẽ tỏa ra mùi hương thật đặc biệt.


          Lần đầu tiên tôi cảm giác cái hương vị ấm áp ấy loang dần vào sống mũi là khi tôi được về quê nội. Mùa gặt, những con đường chất đầy rơm thành đống, xe đạp đi quá có khi bị vướng vào vài sợi rơm khô, xoay xoay theo vòng bánh xe, trông thật thích mắt. Từ đó tôi mặc định, cái hương thơm đặc trưng của quê nội nơi đất Bắc là mùi của rơm rạ, mùi của người cha mà cả tuổi thơ tôi khao khát được ở bên cạnh mình.
          Đó là mùi của đồng ruộng, mùi của những giọt mồ hôi, mùi của những người nông dân vẫn ngày ngày vác cuốc ra đồng, mùi của niềm vui khi vụ mùa bội thu hay của nỗi buồn ngững sau đuôi mắt vào vụ thất thu. Tôi thích những cánh đồng trải dài, những cánh đồng bát ngát cho tôi phóng tầm mắt thật xa mà chẳng thấy điểm dừng, những hương thơm của hạt lúa đương thì con gái, cắn vào nẫy sữa ứa ra màu trắng ngọt dịu đến lạ lùng, và cuối cùng khi đồng lúa chín vàng, lúa được tuốt nhẵn, rơm phơi đầy ngõ vào tận gian bếp, tôi lại yêu tha thiết cái hương thơm của rơm rạ ấy.
          Nồi cơm mới thơm lừng, không những thơm bởi hạt gạo mới thu hoạch mà còn vì được đun bằng bếp rơm, lửa cháy bùng, cơm sôi ùng ục, có lẽ suốt chiều dài của nỗi nhớ về quê nội, đó là mùi hương luôn phảng phất theo tôi. Mùi rơm thổi cơm thấm đẫm vị mặn nước mắt khi đứa con gái khi nhận ra rằng, ba sẽ chẳng trở về bên mình nữa. Để rồi những năm tháng dài sau đó, tôi đi qua khắp mọi miền, đi qua những đồng lúa xanh mơn bất chợt lại nhớ đến mùi vị ấy, mùi vị của rơm khô và nồi cơm gạo mới, cảm giác chông chênh khi mất đi mãi mãi điều mình trân quý trong đời.
          Mùa gặt, tôi ngây ngô đi tìm cho mình hương vị rơm khô để biết rằng cuộc sống còn có những niềm vui quá đỗi ngọt ngào mà chẳng cần lý do nào để biện hộ. Có rơm thật, nhưng chẳng như ở quê nội, đất Tây nguyên của tôi thì ruộng có là bao, chỉ vài ụ nhỏ lác đác trong thôn vì rất ít nhà làm lúa, tôi đi ngang qua, và dừng lại, nở căng lá phổi để hít hết cái không khí ấy, tưởng tượng rằng mình là đứa trẻ của những tháng năm xưa. Những năm tháng khờ dại, những tháng ngày hạnh phúc vì được biết quê hương mình, được có ba ở bên.
          Có những niềm vui, những sở thích được lý giải, nhưng tôi chẳng bao giờ biết được lý do vì sao tôi lại thích mùi rơm rạ đến vậy, nó ấp ám, nó quấn chặt, bện rịn, yêu thương ngọt ngào. Những hương vị của cuộc sống mỗi ngày vẫn đi qua, có thứ tôi thích, có thứ không, có thứ dần dần tôi thích, có thứ theo thời gian tôi không còn hứng thú nữa. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều rằng trong suốt cuộc đời mình, tôi vẫn ngây ngất trước hương vị ấy, đó là điều làm tôi thấy ấm áp hơn bất kỳ điều gì trong đời, như đứa con gái bé nhỏ được hương lúa chở che, cất giữ những ngây dại ngày thơ bé.
          Có sợi rơm nào bay theo gió vương qua cành lá non, phảng phất mùa mới, mùa gặt, mùa của những ước mơ và hy vọng. Tôi mang theo những niềm vui, những khát khao, mơ ước của mình gửi vào hương vị đó, để lấy thêm niềm tin, để vững bước. Và trong mỗi giấc mơ tôi mỗi đêm thấy mình lạc lõng, vẫn có hương lúa non, có mùi rơm rạ quấn quanh.
          Thương lắm, những cọng rơm làm nên mùa vàng.

LÂM HẠ

Không có nhận xét nào: