Thứ Hai, 17 tháng 4, 2017

Sông quê nỗi nhớ!


      Sông Thao ơi! Ngọt ngào như cô gái
      Nước đục xuôi dòng vời vợi chiều thu
      Mạn đò xưa ai khua bến hững hờ
      Người ra đi thầm hẹn ngày trở lại.

      Sông Thao ơi! Em lượn quanh mềm mại
      Từ thượng nguồn xuôi biển cả mênh mang
      Dâng cho đời dòng máu quý hơn vàng
      Cá lội tung tăng, phù sa màu mỡ.

      Bãi ngô non đang phơi màu óng ả
      Đàn ong nâu làm mật ngọt cho đời
      Chiếc thuyền câu trong chiều nắng chơi vơi
      Vẳng đâu đây tiếng ầu ơ mềm mại.

      Tiếng ru hời sao nghe vang vọng mãi
      Như thuở xưa tiếng Mẹ đã ru ta
      Mái nhà xưa nơi ta đã sinh ra
      Nơi xóm nghèo bên sông xưa mát rượi.

      Những chiều hè đám trẻ đùa bơi lội
      Mát lắm sông ơi! Mát đến bây giờ
      Sông Thao ơi! Ta muốn viết thành thơ
      Dòng sông quê ta mùa trong mùa đục.

      Sông cho ta đi vào miền ký ức
      Để chân trời góc biển vẫn nhớ sông
      Bao nhiêu năm cứ giấu mãi trong lòng
      Ngày ra đi... Bến đò xưa năm ấy...

Hà Nội, 17-4-2017.
TRẦN TRỌNG

Không có nhận xét nào: