Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

Thơ vui: Chồng – Vợ

Chồng là một dạng đàn ông
  Phạm trù “chồng” thật mênh mông lằng nhằng
Bực mình lắm chị gọi "thằng"
  Vui vui các chị gọi bằng "anh yêu"
Chồng là bậc Thánh nói điêu
  Ra tay chém gió, thả diều bay ngay.


Vợ người, giúp đỡ hăng say
  Vợ mình nhờ, “bận… việc này... để mai"
Cậy mình có một… củ khoai
  Ta đây phái mạnh phải oai với đời
To gan như thể ông giời
  Chỉ ra mệnh lệnh, vợ thời nghe theo
Chồng là trụ cột, trụ kèo,…
  Vợ là một thứ dây leo bám nhờ
Chồng đi từ sớm tinh mơ
  Có khi về lúc... “không giờ”… hôm sau
Hai chân đá lẫn lộn nhau
  "Cười ra thực phẩm" đủ mầu… phát kinh
Chồng luôn tự nhận thông minh
  Giỏi tài bậc nhất hành tinh loài người
Vợ càng im lặng ngậm cười
  Chồng càng lấn tới gấp mười lần hơn
Chồng là ông chủ ban ơn
  Chồng là ngọn núi Thái Sơn cao vời
Trèo lên chắc mệt đứt hơi
  Nên ta chấp nhận ở nơi… dưới chồng
Chồng mình như sắt như đồng
  Những lời ta thán là không ích gì
Chồng như một chiếc ti-vi
  Nhưng mà không thể tắt đi khi cần
Chồng như một gã… thánh thần
  Trượt chân rơi xuống cõi trần mà thôi
Vậy nên vốn dĩ thế rồi
  Đắng lòng vợ chỉ biết ngồi khóc than
Bụt già xuất hiện hỏi han
  Nghe ta kể những trái ngang đời mình
Nghe xong... biến mất thình lình
  Bụt mail gửi lại: "Tình hình... bó tay"
Ta đành ngậm đắng nuốt cay
  Vận công ráng viết thơ này kêu oan…
                      *****
Đàn ông sợ vợ mới ngoan
  Nếu không sợ vợ là hoàn toàn sai
Vợ mình mình sợ mới oai
  Kính em, mới có tương lai huy hoàng
Làm chồng sợ vợ mới sang
  Không hề nể vợ… tan hoang của nhà
Dẫu sao vợ cũng là… bà
  Phạm trù “vợ” cũng rườm rà mênh mông
Thế nên đặt cạnh đàn ông
  Phạm trù “chồng” cũng mênh mông rườm rà.

Sưu tầm

Không có nhận xét nào: