Thứ Hai, 8 tháng 12, 2014

Chiếc lá mong manh!


Sông xanh vương mắt em mơ
  Đôi bờ thương nhớ hững hờ lặng thinh
Hoàng hôn thổn thức buông mình
  Xóa nhòa dĩ vãng chuyện tình đầy vơi.

Quẩn quanh hợp vỡ bao đời
  Cuốn theo chiếc lá tả tơi thuở nào
Thân này nay đã gởi trao
  Lênh đênh con nước ước ao mỗi ngày...

Biển tình tô mắt thơ ngây
  Bình minh lóe sáng tháng ngày lãng quên
Phần tôi xin để ngủ yên
  Cớ sao sóng gió dậy lên nỗi niềm!

THI NGỌC LAN

Không có nhận xét nào: