Thợ
điện làng
Thợ điện làng nghêng ngang sửa điện
Sao lại trèo tùy tiện thế kia
Cột
tre mục gãy thìa lìa
An toàn nhé, mình ơi nên nhớ!
Chớ phiêu lưu vướng nợ tai ương
Điện
giăng sáng tỏa muôn phương
Ơi
anh thợ điện quê hương hữu tình!
NGUYỄN TRỌNG LƯỢNG
Ối
chao...!
Thợ điện làng quê dũng cảm sao!?
Không cần bảo hiểm vẫn leo cao
Thương tình, đồng nghiệp đem cây chống
Quần rách toạc thì... Ối...! Ối chao...!
PHÙNG ĐÀO
Hỏi
trách ai!
Thợ
điện quê tôi thật quá tài!
Chân
không, sửa điện rõ là oai!
Lại
còn kê đít bằng cây sắn
Té
xuống, rách rồi... hỏi trách ai?
NGUYỄN CHÍ ANH
Chẳng
may...
Thợ
điện quê tôi quả thật... hay
Đêm
ngày vất vả vẫn hăng say
Trèo
cao làm việc không thang bắc
Chọc
đít dùng cây, lỡ... quá tay!
Thợ
điện quê mình leo rõ cao!
Thang
thời không có phải làm sao?
Hai
chàng đồng đội tìm cây sắn
Anh
ngự chãng ba... tớ đẩy nào!
Làm
việc trên cao có sợ không?
Quần
anh mà thủng, chắc... tan mông!
Chẳng
may thằng nhỏ mà lâm sự
Chắc
chắn về nhà... vợ bỏ chồng...!
LÊ
TRƯỜNG
Chẳng
màng...
Đúng là anh thợ điện làng
Vợ
con, cha mẹ,... chẳng màng đến sao?
Làm nghề điện phải trèo cao
Thiếu
đừng, nên lấy cọc rào chống mông
Nực cười hai vị đứng trông
Cảnh
làm điện ấy chắc không đâu bằng!?
NGUYỄN
VĂN VY
Đừng...!?
Đừng...!?
Thợ điện mà thiếu cái đừng(*)
Leo
cao sửa chữa coi chừng ngã lăn
Bây giờ đâu quá khó khăn
Tre
già, tay khéo,... băn khoăn nỗi gì?
Làm đừng cho chắc ngay đi
Kẻo
mà ngã xuống cu ti mất nhờ...!
Nguy hiểm lắm! Chớ thờ ơ...
Ngôi
nhà bình dị - em chờ, con mong.
(*) Người Phú Thọ gọi cái thang là cái "đừng".
TRẦN
TRỌNG
Thương
anh
Thương anh vất vả trên cao
Đem
nguồn ánh sáng, em trao nụ cười
Anh ơi! Nguy hiểm trên trời
Lên
cao, anh nhớ có người... đang trông!
NGUYỄN
THỊ BÉ CHÍN
An
toàn lao động...!?
Thương
người thợ điện ở miền quê
Ngày nắng chang chang kéo cáp về
Cột
trụ sơ sài nguy hiểm quá
An
toàn lao động mãi lê thê...!?
ĐỨC
TOÀN
Hỏng
cái kia rồi...
Cám
cảnh quê tôi... thợ điện làng
Ngước
lên coi thử, thật là... sang
Chẳng
may chọc thủng, thì sao nhỉ?
Thằng
nhỏ... đằng xa ngó... bẽ bàng!
Thằng
nhỏ... đằng xa ngó... bẽ bàng!
Đừng
đâu? Sao bố chẳng đem sang?
Để
con gọi Mẹ lên xem nhé!
Hỏng
cái kia rồi... khổ cả làng...
CỬ
CHẾ
*
Xin mời quý vị thi hữu gần xa cao hứng cùng vui họa tiếp nhé! Bài họa xong, xin
quý vị vui lòng gửi vào địa chỉ Email: nguoitinhcuong@gmail.com
– Chân thành cám ơn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét