Con
đê đất cát, cỏ may
Ghi bao kỷ niệm những ngày xưa xa.
Mặt
đê phẳng mịn cát pha,
Chơi ô, đánh đáo, cùng là thổi diêm.
Áo
quần, mặt mũi lấm lem,
Gái trai túm tụm, chẳng thèm phân chia.
Từ
Điêu Lương đến Chủ Chè,
Chống
càn, thắng lợi vẻ vang,
Máu quân giặc Pháp còn loang khắp vùng.
Nhớ
mùa nước ngập mênh mông,
Bờ đê sóng vỗ, cánh đồng chìm sâu.
Nhớ
sao những buổi chăn trâu,
Thân đê cỏ mọc một màu tươi xanh.
Những
đêm gió mát trăng thanh,
Chơi trò trận giả, rồi giành đếm sao.
Nhớ
thầm những trận mưa rào,
Cá rô rạch ngược tìm vào chân đê.
Nhớ
nhiều những buổi trưa hè,
Tiếng con cồ cộ e e gọi mời.
Nhớ
sao bờ dậu mồng tơi,
Chuồn chuồn đậu kín, làm mồi nuôi chim.
Nhớ
trò chơi cũ trốn tìm,
Chơi âm, nhảy ngựa, lại thêm cướp cờ…
Cuộc
đời như một giấc mơ,
Đường xưa, lối cũ bây giờ ra sao?
Mặt
đê nay đã tôn cao,
Thành đường quốc lộ, ồn ào xe qua.
Trăm
năm trong cõi đời ta,
Con đê xưa vẫn mãi là niềm vui.
Hà Nội, 17-8-2017.
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét