Tinh
mơ đã vội ra đồng,
Xắn tay, chân lội, chổng mông, moi bờ
Đâu
là mà ếch, mà cua,
Chớ ham lỗ nhẵn móc bừa... rắn hang.
Mỗi
người chiếm một bờ ngang,
Đừng
khôn tranh của người ta,
Cãi nhau, chửi bậy,… chẳng ra cái gì!
Bàn
tay cua cắp nát bì,
Vẫn cười rả rích, sợ gì tay đau.
Trưa
về đầy giỏ cua nâu,
Bát canh mát ngọt, nhớ câu ân tình.
Yêu
sao đồng đất quê mình
Mò cua, bắt ốc,… đã thành câu ca.
Hà Nội, 21-8-2017
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét