Chuốt
từ những sợi rơm vàng
Còn vương mùi nếp đất làng quê tôi
Mỏng
manh chỉ một sợi thôi
Kết liên bền chặt một đời chổi rơm.
Quản
chi dãi nắng dầm sương
Chỉ mong quét hết bụi đường rác dơ
Cho
niềm vui của tuổi thơ
Cuộc
đời dẫu có đổi thay
Vẫn còn nhiều lắm đắng cay, ngọt bùi
Bên
thềm in bóng Mẹ ngồi
Bện rơm thành chổi giúp đời sạch hơn.
NGUYỄN VIẾT CƯ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét