Mẹ làm thơ
tặng các con
Lưu đầy kỷ niệm, vơi thêm nỗi niềm.
Mẹ già sống với tổ tiên
Các
con sải cánh những miền xa xôi
Con đi suốt cả cuộc đời
Nghĩa
tình của mẹ đầy vơi một dòng…
Ngày xưa má Mẹ cũng hồng…
Ngày
xưa mắt Mẹ cánh đồng kém xanh…
Ngày xưa tóc Mẹ bồng bềnh…
Mười hai năm bốn đứa con
Một
trai ba gái hãy còn thơ ngây
Một năm những lắm là ngày
Một
ngày là những đắng cay ngọt bùi.
Thân cò lặn lội một đời
Câu
ca dao để cho người phải theo
Bao năm lội suối trèo đèo
Quên
ngày quên tháng sớm chiều quản chi.
Lại khi mưa gió bất kỳ
Khổ,
đau, buồn, tủi, nghĩ suy… một mình
Một mình thăm thẳm một mình
Đêm
trường vẫn giấc mộng tình chiêm bao.
Sông dài, biển rộng, núi cao,
Mẹ
đi chưa hết nhờ vào con thôi!
Nuôi con trả nghĩa cho đời
Trọn
tình vẹn nghĩa với người khuất xa.
Ba mươi năm đã đi qua
Kể
sao cho hết đường xa, lối gần
Bao nhiêu khó nhọc gian truân
Bao
nhiêu cay đắng, ít phần ngọt ngon.
Mấy mươi năm những mỏi mòn
Ngược
xuôi, ngang dọc, nuôi con lớn dần
Ầu ơ... nước mắt trong ngần
Mẹ
chan ngập cả muôn phần đớn đau…
Nuôi con
những ước về sau
Trao
tơ phải lứa, giao cầu đúng nơi
Phúc nhà loan phượng đủ rồi
Yên
nơi gia thế, bền nơi cửa nhà.
Đường gần lại cả đường xa
Bên
con mẹ vẫn mãi là cánh chim
Bao năm đã hết nổi chìm
Công
to việc lớn, điền viên đã hoàn...
Các con đã đủ phận duyên
Gái
trai, dâu rể dưới trên thuận hòa
Có cây, có quả, có hoa,
Có
thêm trái ngọt để mà khói hương.
Hôm nay đã rạng môn đường
Mẹ
già thêm tuổi, dặm trường bớt xa
Mênh mông tình Mẹ chan hòa
Mênh
mông đời Mẹ để mà cho con.
ĐẶNG THANH HỒNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét