Gọi
Bầm gọi tự bao giờ
Mà nay đêm ngủ vẫn mơ gọi Bầm
Tiếng
Bầm nghe rất thật tâm
Ai từng quý gọi tiếng Bầm khó phai.
Ngày
xưa Bầm quý con trai
Bầm triều con gái tóc dài kết đôi
Những
trưa xe chỉ Bầm ngồi
Xâu kim con giúp đấy thôi... nhất Bầm!
Bầm
kìa! Mưa hạt lâm thâm
Cất nong phơi đỗ, vẫn Bầm một sân
Từ
“Bầm” sao cứ xa dần
Tiếng
Bầm day dứt suốt đời
Cả trong sử sách, cả nơi Bầm “nằm”
Chuyện
xưa Bầm nhớ cả trăm
Ngủ đêm Bầm kể ướt đằm khóe my.
Nhủ
lòng Bầm quý em Dì
Công to việc nhỏ chỉ đi mình Bầm
Trong
Bầm trọng nhất chữ Tâm
Cắn răng kham khổ, ấy Bầm chúng con.
Vì
Dân, Bầm gánh nước non
Quê hương Bầm trọn sắt son nghĩa tình
Bầm
ạ! Tình Cương đất mình
Cái nơi xuất xứ khai sinh từ Bầm.
Bầm
trong nỗi nhớ âm thầm
Đẻ đau mang nặng là Bầm đúng thôi
Điệu
ru Bầm hát bên nôi
Cái cò cái vạc với tôi ơn Bầm.
Ao
sâu luồng lạch Bầm ngâm
Dầm mình cua ốc thương Bầm giá đông
Nhiều
khi Bầm tựa đàn ông
Tay cày tay cuốc Bầm không nề hà.
Đôi
khi Bầm còn thay Cha
Đèn nhang Bầm cúng Ông Bà ngày “đi”
Đêm
đêm Bầm nghĩ những gì
Mắt Bầm chẳng ngủ đến khi sáng trời.
Ra
đồng Bầm khoác áo tơi
Nắng mưa vời vợi Bầm nơi chốn nghèo
Bầm
về ngan vịt chạy theo
Lúa ngô Bầm quãi, nón treo vách nhà.
Cơm
canh Bầm nấu giúp Bà
Nheo nheo mắt trẻ đúng là Bầm đây
Khéo
tay Bầm tưới chăm cây
Ông trời cưỡi gió vén mây phục Bầm.
Thôi
thì Bầm cứ mãi... Bầm
Quê hương trọng giữ trong Tâm tiếng Bầm...!
NHỊ VĂN ANH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét