Kỷ
niệm tuổi thơ, tôi chỉ còn nhớ rõ,
Từ
trận càn của giặc Pháp hồi chín năm,
Chúng
kéo quân lên từ Thanh Sơn – Đồn Vàng,
Pháo
bắn đì đùng từ canh năm gà gáy.
Bầm
tôi dậy lo nấu cơm, gánh quẩy,
Bố
đi chống càn cùng du kích, dân quân.
Tôi
lon ton chạy tất tả theo Bầm,
Đó
là một quả đồi cao, cây rậm,
Nhà
của cụ già tên gọi Phó Ngang,
Phía
bên này đồi Con Tượng nhìn sang,
Dưới
chân là dòng nước trong – Ngòi Cỏ.
Tản
cư bao lâu tôi chẳng còn nhớ rõ,
Chỉ
biết hàng ngày Bầm vẫn hỏi về cha,
Tin
tức giao tranh giữa địch và ta,
Trận
Chủ Chè đã diễn ra ác liệt.
Ta
và địch giành nhau từng mô đất,
Đánh
giáp lá cà bằng gậy gộc, lưỡi lê.
Giặc
Pháp thua đau phải rút quân về,
Ta
cũng hy sinh nặng nề, gần trung đội.
Chiến
thắng Điện Biên, hòa bình vang dội,
Quê
hương tôi cùng mở hội tri ân,
Kiệu
rồng son khiêng rước khắp năm làng,
Đón
các Anh về nghĩa trang trên lưng dốc.
Ký
ức tuổi thơ, tôi không sao quên được,
Ngày
ấy – Bây giờ… ai còn, mất, hay chăng?
Trách
ai kia sớm quên nghĩa xóm làng,
Ích kỷ, bon chen để đời mang tiếng xấu!!!.
Ích kỷ, bon chen để đời mang tiếng xấu!!!.
Hà Nội, 15-8-2017
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét