Quê
hương tôi một vùng hạ huyện
Có
đồng xanh, núi thắm, sông to,
Có
suối trong uốn khúc quanh co,
Có
cây cỏ bốn mùa tươi tốt.
Từ
Điêu Lương ngược lên Phú Lạc,
Qua
Cát Trù, Hiền Đa, Tình Cương,
Vào
Chương Xá, Văn Khúc, Yên Dưỡng, Đồng Lương,
Quê
ta đó vẫn dập dìu hợp tác,
Nhưng
làm ăn đã khác khi xưa,
Máy
thay trâu mấy vụ cày bừa,
Ruộng
khoán sản, thóc thừa, hết đói.
Nhưng
phía trước còn nhiều điều phải nói,
Bởi
làm ăn manh mún với đơn nghề,
Biết
bao người phải xa xứ làm thuê,
Thêm
thu nhập đem về quê đắp đổi.
Nhớ
khi xưa còn có nghề canh cửi,
Nuôi
dâu tằm và dệt vải, nhuộm nâu,
Kéo
xe tơ xoắn mịn làm chỉ khâu,
Vừa
săn chắc lại bền mầu, lâu đứt.
Trồng
tre, hóp để đan thuyền, chẻ lạt,
Đan
giần, sàng và thúng, cót, nong, nia,...
Nay
đồ nhôm, đồ nhựa đã tràn trề,
Nghề
xưa cũ thật khó bề hưng phát.
Người
chăm chỉ và đất đai không bạc,
Sao
quê ta mãi chưa thoát khó nghèo!?
Ai
có tâm, có tài hãy chung sức cùng nhau,
Giúp
quê mình cùng tiến mau lên nhé!
Hà Nội, 20-8-2017
ĐỖ VĂN MỴ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét