Bầm ơi... Bầm! Dần dần mai một
Lá vàng rơi, đột ngột Bầm theo
Bầm
xưa quen mái tranh nghèo
Thời
nay Ơi Mẹ!... Vắng teo Ơi Bầm!
Mẹ hay Bầm, nhất tâm dưỡng cốt
Đâu phải chăng mẫu mốt tình riêng
Bầm
ơi, diễm phúc thiêng liêng
Bầm, xưng Em, quê ta vẫn gọi
Phú Thọ mình vốn nói tự tâm
Vinh
hạnh ai đó còn Bầm
Hiện
thân lịch sử, ngữ âm quê mình.
NGUYỄN TRỌNG LƯỢNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét