Cứ
nghe ai nhắc đến Bầm
Lòng tôi lại thấy âm thầm nhớ quê
Ngày
xưa ở đất Phú Khê
Bóng hình Bầm vẫn đi về trong tôi.
Bây
giờ thay mới cả rồi
Bầm không còn nữa, Mẹ ngồi đợi con
Nhớ
nhung da diết mỏi mòn
“Bầm
ơi!” trong mỗi lời thơ
Trong trang cổ tích... bây giờ còn đâu
Bầm
tôi chiếc nón đội đầu
Áo tơi lá cọ dãi dầu nắng mưa.
Ra
đồng từ sáng đến trưa
Bầm tôi cấy hái, cầy bừa, rũ rơm
Về
nhà tất tưởi nấu cơm
Cá kho tương gạo... tiếng thơm khắp làng.
Đôi
tay Bầm quạt nhẹ nhàng
Vuốt ve âu yếm khẽ khàng hát ru
Xuân
qua, Hè tới, sang Thu,
Các con khôn lớn... cho dù ở xa.
“Bầm
ơi!” tình cảm bao la
Bầm như ông Bụt, cho ta cuộc đời
Bắc
thang lên hỏi ông trời
Bây giờ gọi Mẹ, Bầm thời ở đâu...
Lòng
tôi trăn trở bao lâu
Bầm là huyền thoại trong câu thơ này
Bao
năm, bao tháng, bao ngày,...
Cho dù lịch sử đổi thay thế nào.
Quê
mình rất đỗi tự hào
“Bầm ơi!” mãi mãi ghi vào sử xanh
Đàn
chim ríu rít trên cành
Bầm tôi là chỉ để dành cho tôi.
HÀ THỊ VIỆT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét