Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

Quê tôi ngày ấy, bây giờ

Đường làng Tang Châu bây giờ đã được bê tông hóa.

             Khi tôi ra đời, xã quê tôi mang tên Nhật Tiến,
             Tờ giấy khai sinh có con dấu in hình chữ triện,
             Màu mực xanh lam còn đậm đến bây giờ.
             Bên dòng sông Thao mùa nước ngập tràn bờ,
             Ruộng đất bao la, đàn cò bay thẳng cánh.
             Đồng Láng Chương đầy tôm cá và ốc cua béo đậm.
             Cùng gốc sắn, luống khoai đã nuôi tôi khôn lớn nên người.
             Chăm chỉ, hiền lành là người dân quê tôi,
             Ruộng nước, bãi soi, nương đồi,… chăm chút.
             Lúa cấy một vụ, bởi mùa mưa nước lụt,
             Sông Hồng dâng cao ngập tràn cả mặt đê.
             Gian khó bao năm nào ai có quản gì,
             Vẫn vui sướng được làm dân của vùng quê giải phóng…
             Con đê cũ nay không còn dáng bóng,
             Đã tôn thành đường nhựa phẳng hai làn,
             Suốt ngày đêm xe xuôi ngược nhịp nhàng,
             Điện chiếu sáng cả đường làng rộng mở.
             Con ngòi Me đã nắn dòng, thoát lũ,
             Tưới nước cho cánh đồng lúa ba mùa.
             Nhà ngói, tường xây thay hết mái cọ xưa,
             Giếng mát trong thay đôi thùng gánh nước.
             Năm thôn cũ thành chín Khu sản xuất,
             Người xa quê về ngơ ngác hỏi đường.
             Quê mình nay xã Tình Cương,       
             Thiết tha nỗi nhớ, yêu thương nặng lòng.

Hà Nội, 13-8-2017
ĐỖ VĂN MỴ

Không có nhận xét nào: