Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

Tiếng gọi "Bầm ơi!"


Nơi phương trời xa xôi
Bầm ơi!
Ngày mỗi ngày
Từ mờ sớm tinh mơ
Hé mở cửa nhà
Chúng con ra thẳng chợ
Lại đếm đếm, đong đong
Lại quên quên, nhớ nhớ
Lo đồng vốn đi ra
Có nhớ cửa mà về
Làm gì có con đường ra chợ
Xanh biếc tiếng ve
Trên cánh đồng hoa
Ven bờ cỏ mướt
Những khát vọng phiêu du
Làm gì có được
Chiều chợ tan tác bạc mặt người
Chúng con chỉ thấy trăng sao
Trong mộng mỵ thôi
Bóng chiều cài then
Trời sầm sập tối
Chiều nối chiều
Chiều nào cũng vội
Bởi mới lo xong nỗi nhọc ban ngày
Bao nhiêu bạn bè ngơ ngẩn trắng tay
Bây giờ uống nhiều nước trong còn đắng
Vâng, chúng con biết
Khoai làng mình bây giờ óng mật
Lúa đồng mình nay đã bội thu
Nhưng chưa thể làm cho bụng chúng con no
Lấy lại sức vóc xưa…
Ngày xương tan, thịt nát
Ngày trong bom, trong đạn
Mỗi chúng con.
Mỗi thanh gươm giữ nước, giữ nhà
Bây giờ
Chúng con ở xa
Dẫu lặng lẽ âm thầm,
Buồn, vui, sướng, khổ
Vẫn trằn trọc từng đêm
Nơi quê hương còn bao những nỗi đau máu ứa.
Chưa lành lặn vết thương trên mình bởi chất độc da cam
Kẻ ác lại liên minh gieo về
Bột đen, bột trắng…
Xưa... bao người cha
Ngẩng đầu tự tin tiễn con ra trận
Nay... bao mẹ già
Cúi đầu, nuốt hận... từ con
Chúng con bây giờ
Mỗi đứa một phương
Vẫn mộng về làng hoa, làng lúa
Vẫn vang vọng trong tâm:
Lời ru thương, ru nhớ
À ơi...
Chúng con – con một cha
Chúng con – nhà một nóc
Lời ru nhắc chúng con
Đất người không thể khóc
Danh dự và gian nan
Từng lớp phủ chai dầy
Mà vẫn thấy Bầm
Dang rộng vòng tay
Mở đón chúng con
Ngày ùa về… nức nở
Bầm sẽ lại ru lời thương, lời nhớ
Cả những lời đau đến vỡ lòng
À ơi…
Con cò, con vạc, con nông
Còn bao con nữa sao không thấy về
Thôi thì một góc đồng quê
Mấy sâu, rộng...
nhớ mà về…
à... ơi...!

PHAN ANH VŨ 

Không có nhận xét nào: