Chủ Nhật, 27 tháng 8, 2017

Về quê với Bầm!


      Bầm ơi! Miếng nuốt đầu đời
Là dòng sữa ngọt được cời từ tim
      Bầm ơi! Đôi mắt ngủ dim
Là Bầm nhè nhẹ ru chìm giấc con.

      Bầm ơi! Lá cọ trên non
Là do Bầm chặt sớm hôm che đầu
      Bầm ơi! Mưa nắng dãi dầu
Phong sương nào có quản đâu thân mình.

      Bầm ơi! Con quá vô tình
Miếng ngon Bầm lắc, để dành cha, con…
      Nhịn nhường, Bầm đã héo mòn
Như triền cỏ úa đầu non thu về.

      Lớn con đi… chẳng hẹn thề
Bạn bè vui thú nghĩa quê vơi dần
      Ngờ đâu Bầm bước chậm chân
Mắt mờ nay đã bảy phần héo hon.

      Xa quê khôn dại – dại khôn
Xa Bầm, xa Bố đời con hóa khờ
      Tóc Bầm nay bạc lưa thưa
Mắt Bầm nhấp nháy sáng trưa chói lòa.

      Ôm Bầm con bỗng khóc òa
Mắt tràn lệ ướt nhạt nhòa, Bầm lau
      Xưa giờ, cho đến mai sau…
Chịu đời khó khổ nhã nhầu Bầm ơi!

      Lùa tay mái tóc ru hời
Mẹ không mắng... “Cám ơn trời, còn con…”
      Bây giờ về lại xóm thôn
Hình hài Bầm chẳng được còn như xưa.

      Lệ thương Bầm, giọt nhặt thưa
Trách mình bất hiếu hững hờ bấy nay
      Bầm ơi! Con nhớ từ rày
Thảo hiền hiếu nghĩa con nay ghi lòng.

      Lưng còng, Bầm gánh bão giông
Nuôi con, già lại khóc mong con về
      Giờ con xin ở lại quê
Sống tròn chữ hiếu, lầm mê xả liền.

      Mong Bầm ăn ngủ bình yên
Làm gương mẫu mực sống hiền người coi
      Tránh xa tham luyến trong đời
Nhẹ nhàng trước lúc về nơi cửu tuyền.

      Con mong Bầm mãi an nhiên…
Cúi xin sám hối Bầm hiền của con…

NGUYỄN NGÂN KHÁNH

Không có nhận xét nào: