Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

Thương Mẹ quê nghèo

Tặng mẹ của tôi và tất cả những người mẹ...


      Quê tôi một dải đất nghèo
Nắng thời đổ lửa, mưa đèo thêm ngâu
      Mùa này nước tự đẩu đâu
Suốt ngày rả rích làm rầu lòng ai...

      Trời mưa ướt cả lá khoai
Đường thôn ngập úng, ra ngoài phải bơi
      Mẹ xưa với chiếc áo tơi
Chằm bằng lá cọ một đời nắng mưa.

      Ngày ba tháng tám giữa trưa
Một bầy con dại cơm dưa đói lòng
      Vai cày, vai cuốc, tay tròng
Bấm chân mẹ bước con trông lệ nhòa!

      Thân gầy khuất bóng mờ xa
Một đời lam lũ nắng mưa dãi dầu
      Đồng cạn rồi tới đồng sâu
Be bờ, cắt cỏ nuôi trâu cày bừa...!

      Cánh đồng ngập úng khổ chưa
Bao nhiêu công sức sớm trưa hỡi trời
      Một màu trắng xóa nước trôi
Mẹ ngồi tựa cửa “Đói rồi con ơi...”!

      Bây giờ tôi ở xa xôi
Nhớ về nơi ấy lệ rơi ướt chiều
      Mẹ ôi! Đời mẹ khổ nhiều
Oằn vai gánh cả những điều gió mưa...!!!

TRẦN CHÂU HOÀN

Không có nhận xét nào: